"Anh
kia! Bỏ ra đau quá!"
Mặt
nó nhăn nhó trố mắt nhìn anh. Anh quay sang nó nở nụ
cười ấm áp:
"Gì
thế cô bé?", anh nhẹ nhàng hỏi nó. Mặt nó nhăn nhó
nhìn xuống bàn chân, mếu máo: "Cái chân của tôi,
anh đạp lên đau quá!". Nó nguýt anh một cái rõ sắc
nét rồi giậm giậm bàn chân nũng nịu. Anh lúng túng nhìn
xuống bàn chân mình rồi ấp úng xin lỗi nó tíu tít:
"Xin...
xin... lỗi bé ; anh vô ý quá! ". Không nói không rằng
nó cong cớn quay lên không quên nguýt anh một cái rõ sắc:
"Người gì vô duyên quá!"
Thế
là ngày nào cũng vậy, hễ tới lớp anh văn là nó ngồi
trên, anh ngồi dưới, không ai nói chuyện với ai câu
nào...
***
Ngoài
trời lất phất mưa phùn, những hạt mưa đầu mùa ấm
áp lạ thường đan xen cái lành lạnh của tiết trời
đang giao mùa khiến tim nó chợt man mác buồn, nó cũng
không hiểu nỗi buồn đang len lỏi trong tâm hồn nó là
gì nữa... Nó đứng trú mưa ngoài mái hiên trung tâm Anh
Ngữ. Anh tiến đến gần và đứng cạnh nó, giọng trầm
ấm: " Cô bé có mang ô không ?". Nó không trả
lời, lấy tay nghịch nghịch những hạt mưa. Trông nó có
vẻ thích thú lắm! Mưa vẫn cứ dai dẳng không dứt, mưa
phùn thôi mà!. Nhưng cũng đủ để ướt đẫm áo nó và
cả áo anh nữa!...
Một
phút trôi qua, hai phút trôi qua... Thời gian vẫn cứ tiếp
tục trôi đi như thoi đưa và không dừng lại, cũng giống
như những hạt mưa đáng ghét ngoài kia khiến nó không
thể về nhà được và khiến nó cứ dặm chân tại chỗ
ở lại đây! Với một người mà nó ghét!...
Tạnh
mưa rồi! Nó quay sang anh nháy mắt tinh nghịch: "Tui có
mang dù, chứ không mang ô của ông!". Rồi nó phá lên
cười, giọng cười giòn tan trong trẻo lan tỏa cả đất
trời... Anh sánh bước cùng nó. Giọng nói ấm áp, cùng
nụ cười nở trên môi thân thiện:" Vậy là mình huề
nhé bé!" Nó cười toe toét không nói gì, anh cũng
cười. Thế là anh và nó quen nhau từ đó!...
"Bé
ơi! Nhanh lên em!" Giọng anh trầm ấm gọi nó í ới.
Nó một tay mở cửa sổ, một tay che miệng vẫn còn đang
ngáy ngủ. Giọng nó cau có không kém phần lanh lảnh vốn
có của nó, hỏi anh : " Hôm nay là ngày gì mà anh tới
nhà em sớm thế ? " Anh mỉm cười nháy mắt đầy bí
ẩn : " Em chuẩn bị đi! Anh dẫn em tới chỗ này!"...
Mắt
nó tròn xoe nhìn cảnh vật hiện ra trước mắt nó. Khung
cảnh tuyệt đẹp mà nó cứ nghĩ là chỉ trong mơ nó mới
nghĩ tới thôi! Hoa hồng trải dài trên con đường phía
trước mặt nó, rượu vang cùng với nến và cả tiếng
đàn vi ô long du dương êm ái, trầm buồn. Tiếng đàn như
đưa nó vào một khung trời tình yêu và tuyệt đẹp mà
nó chỉ hằng ao ước trong mơ với những câu chuyện cổ
tích thật đẹp mà mẹ nó hay kể. Nó luôn ao ước được
như cô công chúa ngủ trong rừng sau một giấc ngủ dài
và được hoàng tử đến cứu vậy!...
Anh
nắm tay nó kéo đi. Tự nhiên nó thấy tim mình đập mạnh,
len lỏi trong tâm hồn nó một thứ cảm giác rất lạ mà
nó không biết phải diễn tả như thế nào hết. Tình yêu
của nó và anh nảy nở trong sáng lắm! Trong sáng như viên
pha lê trong mắt nó vậy! Quen nhau hai năm, nhưng đây là
lần đầu tiên tay anh chạm tay nó, cái va chạm đầu đời
với một người đàn ông khác phái khiến nó lúng túng,
ấp úng, giọng nó lắp bắp:" A aa...Anh...Anhmuốn dẫn
em đi đâu ?". Nhìn điệu bộ ngượng nghịu, lúng
túng của nó nhìn mà phát tội, mắc cười lắm!... Không
nhịn được cười, anh phá lên một tràn cười giòn tan,
nghiêng ngả. Nó quê vì anh cười nó, chắc anh nghĩ nó
ngố quá! Nó vừa quê vừa giận bỏ chạy, anh nắm lấy
tay nó ghì chặt vào lòng mình. Nó khóc nức nở như một
đứa trẻ... Anh hôn lên trán nó, đôi mắt đang ướt đẫm
lệ của nó, cái mũi xinh của nó, rồi nhẹ nhàng hôn lên
đôi môi chín mọng của nó. Toàn thân nó run lên vì hạnh
phúc. Nó đón nhận nụ hôn đầu đời với tất cả niềm
yêu thương. Hơi thở của anh phả vào mặt nó gấp gáp,
nóng bỏng quá! Khiến toàn thân nó run lên, máu chạy rần
rật khắp châu thân... Nụ hôn đầu đời của nó ngọt
ngào thế đấy!....
Bỗng
một nói trầm ấm quen thuộc ghé sát vào tai làm cắt đứt
dòng suy nghĩ của nó: "Em thua rồi nhé,cô bé!".
Anh mỉm cười ấm áp. Nó nép vào lòng anh không nói gì
chỉ mỉm cười hạnh phúc. Nó thấy mình thật nhỏ bé
và cần được anh che chở. Nụ cười của nó và anh lan
tỏa yêu thương hạnh phúc!...
Nó
chợt nhớ lại hôm ngày mưa ấm áp, cái cơn mưa mà nó
tưởng chừng như rất ghét vì cơn mưa làm nó không thể
về nhà sớm với mẹ được, mưa cũng làm ướt cả áo
nó. Vì vậy nó ghét mưa lăm! Nhưng nó cũng thầm cảm cơn
mưa đã khiến nó và anh gần nhau hơn....
Giọng
nó cong cớn đầy thách thức:" Đố anh lấy đi được
nụ cười và những giọt nước mắt của tui!"...Anh
ghé sát vào tai nó thì thầm: " Em thua rồi nhé, cô
bé! " Anh mỉm cười hạnh phúc. Nó cảm thấy hạnh
phúc và thầm cảm ơn cơn mưa phùn đáng ghét ấy! Nó
chợt thấy yêu sao cơn mưa và thầm cảm ơn vì mưa đã
mang anh đến bên nó.
Tại sao coppy bài không ghi nguồn?
Trả lờiXóaMình luôn ghi tên tác giả sau mỗi tác phẩm, tại sao bạn lại xóa nó đi?