Đây là một
bài viết tôi sưu tầm được, nhưng tôi phải nói trước với bạn là ngôn từ của nó
không hề ngọt tai, nếu bạn chưa sẵn sàng nhìn nhận thực tại bản thân hay thế hệ,
có lẽ bạn sẽ thấy một chút khó chịu khi đọc.
Nếu
bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đã 18 hay 20
tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành
những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hãy chuẩn bị cho thay
đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục
như thế nào, hãy chắc rằng, bạn sẽ trở thành hình
mẫu mà bạn muốn con cái mình trở thành trong tương lai.
Bạn
có biết lý do chính dẫn tới việc nước Việt ngày càng
sa sút? Câu trả lời là: LƯỜI!
Người
ta cứ đang kéo cố gắng đất nước này đi lên. Hàng
loạt bài báo được viết nên. Trong đó chỉ ra rằng đất
nước này đang bị ô nhiễm hóa, đang bị bóc lột hóa,
đang bị bất công hóa, và đang bị căng thẳng hóa…
Nhưng rồi các bạn biết được điều gì là quan trọng?
Ừ, CHẲNG AI THÈM ĐỌC NHỮNG BÀI BÁO ĐÓ. Nghĩa là người
ta không biết chuyện gì đang xảy ra chung quanh họ, không
biết được mức độ căng thẳng leo thang của thế giới
xung quanh. Tóm lại là, người viết thì cứ viết, người
chơi thì cứ chơi, không ai thèm đọc. Dĩ nhiên là ta đang
nói đến số đông thôi.
Vậy
ra, người ta đang cố gắng thay đổi mọi thứ ở phần
ngọn. Nghĩa là kêu gọi những con người đã góp sức
gây nên hiện trạng này, hãy thôi đừng phá hủy đất
nước nữa, hãy thôi xả rác, hãy thôi chém giết. Đó là
một ý tưởng điên rồ. Kêu gọi người từng sát hại
đất nước này hãy suy nghĩ lại, rũ chút lòng thương,
đừng phá hoại nữa.
Bạn
biết vì sao mà đất nước này cứ thụt lùi, thậm chí
bây giờ thua cả Lào và Campuchia không? Nếu bạn định
trả lời là chính phủ thì hãy tạm gác lại cái ý nghĩ
đó. Bởi vì vấn đề là dân chúng ở đây mang một căn
bệnh nan y không thể chữa nỗi: LƯỜI!
LƯỜI
VẬN ĐỘNG, TẬP THỂ DỤC
So
với số người tập thể dục, thì số người không tập
chiếm gấp nhiều lần, nếu không muốn nói là áp đảo
hoàn toàn. Bạn không tin? Sáng thức dậy 4 giờ sáng chạy
bộ. Rất nhiều ông cụ, bà già sẽ chạy cùng bạn. Số
trung niên cũng rất nhiều. Còn số thanh niên thì chiếm
trên đầu ngón tay thôi nhé.
Mà
không tập thể dục thì chẳng đào đâu ra sức khỏe,
không có sức khỏe thì làm cái gì cũng mau mệt, mau mệt
thì sẽ nhanh chán, mà nhanh chán thì sẽ sớm bỏ cuộc.
Những người có sức khỏe yếu thường làm mọi việc
qua loa. Tin tôi đi. Họ không chịu đựng nỗi bất cứ
chuyện gì hết. Đó là khi chúng ta nên nói tiếp các kiểu
lười khác là hệ lụy của lười vận động.
LƯỜI
HỌC
Cái
này thì khỏi nói rồi. Trừ các học sinh trường chuyên
và công lập, đa số những trường khác, học sinh rất
chi là lười. Khoan hãy nói đến việc kiến thức có hàn
lâm hay không, có khó nuốt hay không, có kém thực tiễn
hay không. Mà hãy tự hỏi, tại sao lại như vậy? Không
ai chịu đựng nỗi 2 3 tiếng học bài ở nhà. Nói trắng
ra là họ quá lười chịu đựng. Alan Phan đã từng nói
rằng ông không hiểu tại sao một đất nước dân số
vàng như Việt Nam lại có vẻ lù khù như các cụ già đến
vậy.
Pasted image1085x460
61.6 KB
Danh sách quốc gia theo số dân : Nguồn wiki2
Bạn
hỏi tại sao? Hãy tạm trách Internet, Smartphone, Karaoke,
Nhậu nhẹt, Lotte, Starbuck và các loại ăn chơi thời hiện
đại nhé. Bạn lại hỏi tại sao nữa à? Bởi vì đó là
thách thức của thời đại này. Thú vui hưởng thụ bao
vây xung quanh, nhan nhãn đông tây nam bắc hướng nào cũng
có. Tại sao phải chịu đựng học bài khi tụi bạn đi
nhậu, đi hẹn hò, đi Lotte? À, quên nữa, đừng ai nói
với tôi một câu mà đứa trẻ trâu nào cũng biết: Cái
nào cũng có mặt lợi, quan trọng là đừng dùng quá liều
lượng. Bởi vì, không có mấy ai biết kiểm soát chính
họ ở cái vùng đất này đâu.
LƯỜI
LÀM
Tất
cả những người chủ ở Việt Nam đều khó tính, họ
thường đốc thúc công nhân của mình. Bởi vì họ biết,
không đốc thúc, bọn công nhân chỉ ngồi chơi, và làm
kiểu đối phó, chủ tới thì luôn tay luôn chân, chủ đi
thì phì phèo điếu thuốc, thậm chí là lướt facebook
chat chit nữa là đằng khác. Nếu cha mẹ bạn là người
trả tiền cho công nhân, chắc bạn sẽ rõ điều đó hơn
cả.
Bạn
hỏi vì sao họ lười làm, họ bắt đầu lười từ khi
nào? Vì sao? Vì họ chẳng có thích thú gì với công việc.
Bởi vì họ từ cái giây phút họ lười học, họ chẳng
có kiến thức gì để giải quyết vấn đề nên họ
chẳng muốn xảy ra thêm vấn đề gì nữa. Mà đấy, cách
hay nhất để không có vấn đề gì để giải quyết là
ngồi chơi. Làm việc thì tạo nên vấn đề, giải quyết
vấn đề chính là một bước thăng tiến. Nhưng họ lại
sợ gặp vấn đề biết bao. Không giải quyết được lại
bị chửi, lại bị sỉ nhục, lại quê với người khác.
Nên họ thà làm người nhàn rỗi tay chân, áo sạch đồ
đẹp, không một vết bẩn còn hơn lấm lem mồ hôi, nhếch
nhác không ai thèm dòm.
LƯỜI
SUY NGHĨ
Lướt
dạo hết vòng facebook là điều bạn có thể làm ngay. Nếu
facebook bạn không có gì đáng để xem, không có gì để
làm bạn cảm động, làm bạn thấy phải nhìn lại bản
thân mình thì bạn chính là một ví dụ. Còn nếu có
thông tin gì đó hay, viết về thực trạng của đất
nước, về ô nhiễm môi trường, về động vật tuyệt
chủng, hay các bài viết học thuật, hãy xem nó được
bao nhiêu người like? À, thường thì không có bao nhiêu
người like đâu. Không tin lướt ngay facebook là biết.
Chúng
ta không có gì để học sao? Hay chúng ta chỉ quan tâm về
tự sướng, em nào đẹp, em nào xài camera 360, anh nào GAY,
chỗ nào chơi tốt, khu nào ăn ngon, quần áo chỗ nào bán
đẹp? Nếu facebook của bạn không có bất cứ cái gì
liên quan tới học thuật, kiến thức, thay vào đó là 90%
ảnh girl xinh, trai đẹp, hãy yên tâm một cách chắc nịch
rằng bạn là một trong những đứa lười suy nghĩ bậc
nhất thế giới.
LƯỜI
TRANH ĐẤU
Cái
này thì khỏi phải nói luôn rồi. Cha chung chả ai khóc
mà. Đất nước ngày càng đi xuống thì cũng mặc. Nói
thật, chả ai quan tâm cả. Những người có tâm, những
người làm báo cứ như những kẻ thui thủi một mình tự
kỷ vậy. Bài nào họ viết ra, họ tự đọc, chả mấy
ai đọc nói chi đến like và comment. Đi chơi noel xong rác
thải đầy đường để phải viết lên báo, cũng chả
cần thấy nhục mặt cho bản thân hay cho đất nước này,
cứ thế năm nào cũng vậy, cũng lên báo, rồi cũng thôi,
vì chẳng ai còn hơi sức để nói nữa.
Thờ
ơ là căn bệnh của người Việt. Nếu không tin, search
bài báo: “Người
Việt vô cảm thứ 13 thế giới”
là
biết. Họ chẳng muốn tranh đấu. Họ chẳng muốn gì cả
ngoài việc hưởng thụ những gì đang có. Tài nguyên
chúng ta bán, cây rừng chúng ta cưa, voi rừng chúng ta
giết, thú rừng chúng ta ăn, chả còn gì mà chúng ta “tha”
cả. Khai thác triệt để cho thế hệ này tận hưởng, có
thể đoán là trong vòng 10 năm tới sẽ cạn sạch. Nhưng
mọi người thì cứ thờ ơ để mọi thứ ngày càng trở
nên tồi tệ hơn. Miễn là họ không ở những vùng hiểm
trở, thiên tai; miễn là họ không bị gì hết. Càng ngày,
người ta càng rút về thành thị, co cụm, bạn thấy
không? Cả đám ăn chơi phè phỡn với nhau, rồi chuốc
độc nhau trong từng thớ thịt, dĩa cơm… Nhưng không ai
muốn tranh đấu! Chẳng ai muốn cả, vì họ bận phải
hưởng thụ sự hiện đại này.
Đấy
là những thế hệ đã được đào tạo. Việt Nam thuộc
loại khủng của thế giới trong việc chi ngân sách cho
giáo dục. Họ đã làm gì, và chúng ta đã tôi luyện bản
thân như thế nào? Có khi nào chúng ta thấy nhục nhã,
chẳng cần gì cao siêu, mà chỉ bởi vì chúng ta vừa
quăng một cục rác xuống đường. Ai đó nhắc nhở, và
chúng ta phản bác: TRƯỚC SAU CŨNG CÓ NGƯỜI QUÉT THÔI.
Liệu có bao giờ chúng ta thấy nhục mặt vì cái độ
lười nó ghê tởm đến nỗi những con chó thông minh,
biết đi ị đúng chỗ cũng phải khinh thường?
Những
thế hệ đi qua, và những bài học của các bậc mẹ cha
ngày càng thực dụng. Bạn không thấy xã hội này quá co
cụm từ khi bạn chuẩn bị cắp đồ lên thành phố học?
99,9% tôi đảm bảo sẽ được nhắc: Giữ tiền cẩn thận
nha con, trộm cắp dữ lắm; Ở ký túc xá coi chừng nhà
con, trộm cắp phức tạp lắm; ở Sài Gòn cẩn thận nha
con, dân tứ xứ chẳng biết ai là ai đâu…
Bạn
đã từng nghe, chắc chắn như vậy, và hãy thừa nhận là
lũ người xung quanh bạn thật gớm ghiếc. Và bạn, tôi
chỉ đích danh bạn đó, cũng chưa chắc là một trường
hợp đặc biệt gì ngoài lũ gớm ghiếc đó đâu. Một lũ
tệ hại, cười với nhau những nụ cười giả tạo, đôi
tay vịn chắc túi tiền và trôi vào dòng cuộc sống.
Chúng ta chắp vá đất nước này, rách chỗ nào vá chỗ
đó, nhưng đúng như Lưu Quang Vũ nói:
“Có những cái sai không thể sửa được. Chắp vá, gượng ép chỉ càng sai thêm. Chỉ có cách là đừng bao giờ sai nữa, hoặc phải bù lại bằng một việc làm đúng khác.”
Nhưng chúng ta chẳng quan tâm lời dạy này. Chúng ta chắp vá nhiều hơn là đằng khác. Ai đó đút lót, chúng ta đút lót nhiều hơn. Ai đó đối phó để được điểm cao, chúng ta quyết tâm biết được đề thầy sắp ra giờ kiểm tra. Ai đó quăng rác bừa bãi, chúng ta quăng rác một cách tinh vi. Ai đó lừa đảo ta, ta học cách đó để lừa đảo lại người khác. Và chúng ta có một xã hội như ngày hôm nay. Chẳng ra một cái gì cả.
Một
dân tộc ghê tởm nhau, đề phòng nhau đến những chuyện
nhỏ nhặt đến như vậy thì làm sao còn đầu óc để
đầu tư vào những thứ tiến bộ khác hơn? Một xã hội
co cụm, những ánh mắt đầy hoài nghi, ghê tởm thay cho
chúng ta!
Chúng
ta lười mọi thứ. Chúng ta lười vận động, rồi thì
sức khỏe chúng ta kém, sức chịu đựng không có nên
chúng ta nhác học, lười làm, buồn ngủ khi phải nghĩ và
chán ngán khi phải chịu đựng. Tất cả những gì chúng
ta có là đối phó, từ trong ra ngoài. Không đối phó bằng
cách hối lộ tiền, thì đối phó bằng cách mua bằng cấp
giả, nếu không được thì học đại cho xong, và trong
lúc học cũng đối phó với thầy cô. Vâng, chúng ta đối
phó n+1 các loại. Nhưng điều làm tôi ghê tởm hơn cả
tật đối phó, chính là không thèm đối phó nữa mà sẵn
sàng thải rác ra đường như không giữa ban ngày ban mặt,
buông lời tục tĩu, dâm dục giữa thiên hạ. Số đó
không hề ít, xin chớ coi thường.
Chịu
đựng! Những
người đi ra từ chiến tranh với sức chịu đựng ghê
gớm lại nuôi dạy con họ một cách đầy nuông chiều.
Quá nhiều người đi ra từ chiến tranh, quá nghèo khổ để
nói đến đức hạnh, tất cả những gì họ lo lắng là
tiền, là mưu sinh. Đó là lý do chúng ta ở đây. Cả một
lũ không được giáo dục tốt. Cả một lũ đang làm đất
nước này đi xuống. Đó không phải là lỗi của họ,
hãy thông cảm vì điều đó. Họ đã cố phải xây dựng
lại mọi thứ từ đống tro tàn. Nhưng còn chúng ta thì
sao? Được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chẳng phải
chịu đựng bất cứ cái gì, và giờ thì sẵn sàng ngồi
quán cafe chém gió suốt ngày.
Bạn
biết bọn nhậu nhẹt và ngồi quán cafe chém gió thường
nói gì khi gặp nhau? Tao mới xin làm chỗ kia, lương 4
triệu mà toàn ngồi chơi. Liền lập tức, thằng đối
diện sẽ bảo: NGON VẬY!
Cái tư duy ở xứ này là: Ngồi chơi và “khỏe”! Nhưng yên tâm đi, vũ trụ rất công bằng. Cái chỏm nhỏ ở chỗ này trước sau gì cũng bị trừng phạt nếu tiếp tục tồn tại theo kiểu đó.
Cái tư duy ở xứ này là: Ngồi chơi và “khỏe”! Nhưng yên tâm đi, vũ trụ rất công bằng. Cái chỏm nhỏ ở chỗ này trước sau gì cũng bị trừng phạt nếu tiếp tục tồn tại theo kiểu đó.
Nếu
bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đã 18 hay 20
tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành
những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hãy chuẩn bị cho thay
đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục
như thế nào, hãy chắc rằng, bạn sẽ trở thành hình
mẫu mà bạn muốn con cái mình trở thành trong tương lai.
Đừng
uống cạn tài nguyên này, đừng ăn mặn để con cháu
khát nước. Đừng để thế hệ nối tiếp thế hệ sống
cuộc sống như thế này. Và xin cũng đừng, đừng xấu
xa cho đã để rồi sau này bắt con mình trở thành một
người tốt. Con nít học qua hình ảnh, nó bắt chước
tất cả những gì nó thấy. Đừng bao giờ cho phép bản
thân tệ hại, và dạy con bằng cái lối nói rằng bạn
dù có xấu xa thế nào cũng là hy sinh cho tương lai của
nó. Bởi vì, cách đó nhàm quá rồi, một lời biện hộ
không có nghĩa gì hết.
Tôi
biết là Việt Nam vẫn chưa đến lúc có một cuộc cách
mạng cải tổ lại tư duy người Việt. Nhưng từ giờ
cho tới lúc đó, hy vọng tôi có thể giúp ai đó hiểu
rằng, hãy luyện tập, hãy chịu đựng để bước đi
những ngày tháng trưởng thành. Bạn không thể lớn thêm
nếu không chịu đựng. Nếu bạn muốn đi lên, bạn phải
chịu đựng, dù xung quanh không có ai hỗ trợ bạn, dù
xung quanh mọi người đang say ngủ…
NẾU
BẠN MUỐN TRƯỞNG THÀNH, HÃY CHỊU ĐỰNG
Trong
nghĩa của từ chịu đựng, không có lười biếng. Trong
nghĩa của từ chịu đựng là sức mạnh. Mỗi một cá
nhân có sức mạnh, khỏi cần phải bàn tới chuyện đất
nước có đi lên hay không, vì đôi tay của họ thậm chí
có thể nhấc bổng cả bầu trời…
(Nếu
bạn nào đặt một dấu chấm hỏi vì sao bài trước tôi
viết là chẳng có ai lười thì bài này tôi lại đỗ lỗi
cho việc người ta lười, thì xin hãy hiểu rõ là trong 2
bài tôi đang đề cập đến 2 chuyện khác nhau. Bài trước
là cảm thông với những người chưa tìm ra họ là ai
trong cuộc đời. Bài này nói về những con người xung
quanh tôi mà đầu óc bị mụ mẫm hóa hết rồi, không
còn biết gì ngoài những lạc thú tầm thường nữa.)